Ở vào độ tuổi mà nhiều người cho rằng tốt hơn là lên kế hoạch cho cuộc sống hưu trí thay bằng lao đầu vào làm việc thì vị Chủ tịch Nam Pyo Suh đã nhận một trong những công việc đầy tham vọng trong trường đại học: đó là biến Viện Khoa học & Công nghệ Cao cấp Hàn Quốc trở thành Viện Công nghệ Massachusetts (MIT) của Châu Á.
Có rất ít người đặt cược là ông sẽ thành công. Chỉ 19 tháng sau khi đảm nhận cương vị tại Viện Khoa học và Công nghệ Hàn Quốc từ người tiền nhiệm có nhiều điều tiếng là Robert B. Laughlin, Ông Nam Pyo Suh, một cựu giáo sư chuyên ngành kỹ sư-cơ khí từng tu nghiệp tại Viện Công nghệ Massachusetts, 72 tuổi, đã tiến hành một cuộc cải cách mạnh mẽ tạo ra một làn sóng trên khắp các trường đại học vốn bị trói buộc bởi truyền thống hướng nội này.
Các cải cách của ông bao gồm thay đổi mạnh mẽ quy trình tuyển chọn sinh viên, một bước chuyển nhiều khả năng tạo ra một cuộc cách mạng hướng tới việc học sinh phải tự chủ về tài chính và đặt ra yêu cầu là tất cả sinh viên kể từ năm đầu tiên phải được dạy bằng tiếng Anh.
Năm ngoái, ông bác đơn của 1/3 giáo sư, một bước đi được xem là bất bình thường ở một đất nước mà giáo sư được xem như là nghề nghiệp suốt đời và sự việc này đã khiến hầu hết các tờ báo ở Hàn Quốc đưa lên trang nhất.
Lẽ tự nhiên thì những cải cách kiểu như vậy sẽ không thể làm hài lòng tất cả mọi người.
“Tôi chỉ có 2 năm rưỡi để làm việc này và một số người đang đếm ngược từng phút”, ông Suh bộc bạch “Nhưng nếu bạn muốn đứng đầu thì đó là việc bắt buộc phải làm”
Ông có niềm tin rằng Trường Đại học có truyền thống 37 năm này có thể trở thành một trong 10 trường đại học khoa học tốt nhất thế giới. Kaist, tên viết tắt của Trường chỉ đứng thứ 132 trong danh sách các trường Đại học theo đánh giá của báo Times, một bước tiến vượt bậc so với hạng 198 năm 2006.
Trường đại học này từ lâu đã là niềm mơ ước được ưu tiên hàng đầu của tất cả các sinh viên yêu khoa học xuất sắc nhất của Hàn Quốc và ¼ số sinh viên tốt nghiệp trường này tiếp tục làm việc ở tập đoàn công nghệ khổng lồ Samsung Electronics.
Giáo sư muốn dạy cũng phải qua sát hạch
Thế nhưng Ông Suh, sinh ra ở Hàn Quốc và sang Mỹ năm 18 tuổi, cảnh báo rằng Kaist không nên ngủ quên trên những lời khen ngợi là trường đại học hàng đầu quốc gia cung cấp các nhà khoa học tài năng cho đất nước.
“Chúng tôi phải giúp tạo ra một cơ sở công nghiệp mới”, ông nói, “Hàn Quốc không thể cứ nâng gấp đôi GDP với những thứ chúng tôi hiện đang làm, và không thể đứng yên khi mà Trung Quốc và các nước khác đang chạy. Thế nên Kaist cũng phải thay đổi”.
Điều đó cũng có nghĩa là chúng tôi phải nuôi dưỡng những tài năng, ông giải thích, nhưng điều đó thật chẳng dễ dàng gì đối với một hệ thống giáo dục cứng nhắc nơi mà thành công được định danh chủ yếu là khả năng vượt qua các kỳ thi. Dưới thời của Ông Suh, Kaist không còn chấp nhận những kết quả thi cử như là tiêu chuẩn đầu vào, do đó các sinh viên phải làm các bài luận và phải trải qua 1 ngày phỏng vấn.
Vị chủ tịch cũng bắt buộc các giáo sư muốn dạy ở trường cũng phải trải qua những kỳ sát hạch tương tự như thế.
“Chúng tôi đã loại cả các ứng viên là giáo sư được coi là tốt nhất đối với các trường trên thế giới”, ông nói “Nếu họ không có tính sáng tạo và không có khả năng thách thức sinh viên, họ không phải là thứ chúng tôi cần”.
Dường như ông Suh giành được sự ủng hộ đông đảo của trường. Cho dù có những xì xào về tốc độ cải cách nhưng rất nhiều giáo sư và nhà quản lý phát biểu rất tích cực về những ý tưởng và kỹ năng quản lý của ông.
“Chủ tịch Suh là người có viễn kiến và rất mạnh dạn. Ông làm việc hiệu quả hơn nhiều so với người tiền nhiệm,” Chin Wan Chung, giáo sư khoa máy tính đã nói như vậy. Ông Suh nhận chức chủ tịch khi đã có quá nhiều bất bình đối với năng lực của Ông Laughlin. Ông này là người nước ngoài đầu tiên lãnh đạo một trường đại học của Hàn Quốc và chỉ trụ được trong hai năm.
Khi trao đổi riêng, các nhân viên và sinh viên của trường cho rằng Ông Suh, đã từng nhận giải thưởng Nobel, cố gắng đẩy Kaist đi quá xa so với thế mạnh nội tại của nó trong ngành khoa học và kỹ sư công nghệ bằng việc đưa ra nhiều kế hoạch đầy tham vọng lập ra các trường luật và y tế mới và tăng gấp ba lần số sinh viên học ở đây.
Ông Suh rất tế nhị khi nói về sự khác biệt giữa ông và người tiền nhiệm.
“Đúng là tiếng Hàn của tôi giỏi hơn ông ta 10.000 lần”, ông đùa. “Nhưng ông ấy không chịu thua. Ông ấy ra đi chỉ vì tần số suy nghĩ của ông ấy không giống với với đa số các khoa ở đây thôi, mặc dù là ông đã thành công khi thức tỉnh các khoa rằng cần phải có sự thay đổi”.
"Tôi tin tưởng rằng chúng tôi sẽ trở thành một trong những trường ĐH tốt nhất thế giới"
Ông Suh cho rằng ông có những bằng chứng rõ ràng cho thấy liều thuốc đắng của ông đang có tác dụng. Theo thống kê của trường thì tỷ lệ nộp đơn vào trường tăng 50% kể từ khi ông nhậm chức.
Thế nhưng sinh viên của Kaist chẳng bao lâu nữa sẽ phải nuốt liều thuốc đắng chính họ tự chọn. Bắt đầu từ tháng này, hoặc là ít nhất họ phải đạt điểm trung bình mức B hoặc phải trả hàng ngàn đô-la tiền học phí, đây là một chương trình được thiết kế để kích thích thành tích học tập và tăng sự cạnh tranh.
Không cần phải nói gì, một số sinh viên không có hứng thú với kế hoạch này.
“Trường đại học này đã nhận đủ tiền từ chính phủ. Tôi không hiểu tại sao họ lại bắt chúng tôi trả học phí”, Jungmin Lee, sinh viên năm thứ 3 khoa kỹ sư cơ khí, nói.
Một số sinh viên khác cũng phàn nàn rằng chính sự vội vã áp dụng chương trình giảng dạy bằng tiếng Anh ở toàn trường đã khiến một số giáo sư không bắt kịp.
“Đôi khi giáo sư không thể tìm ra từ tiếng Anh và bắt đầu nói tiếng Hàn”, một sinh viên nói.
Còn trường thì cho rằng những ý kiến này là thiểu số.
“Một số giáo sự có đặt câu hỏi là tại sao chúng ta phải dạy cho sinh viên Hàn Quốc bằng tiếng Anh, nhưng số này không nhiều”, Yong-Taek Im, một giáo sư chuyên ngành kỹ sư cơ khí, hiệu trưởng ngành quan hệ quốc tế nói.
“Chúng ta đang dạy về khoa học và công nghệ, do vậy hầu hết các tài liệu đã có bằng tiếng Anh rồi”
Ông Suh nói rằng ông sẽ tiếp tục cải cách. Ông đã có những bước tiến quan trọng, gây quỹ được 13 triệu đô-la từ các nhà tài trợ tư nhân và một phần trong tiến trình cải cách của ông là đưa vào áp dụng chính sách cấp vốn cho sinh viên theo kiểu của Mỹ.
Ông làm tất cả những việc này trong khi vẫn phải phân chia thời gian của mình giữa công việc của trường và gia đình của ông ở Boston, nơi bốn người con của ông đang sinh sống.
“Cuộc sống có thể rất khó khăn nhưng tôi chọn nó bởi tôi có niềm tin rằng chúng tôi có thể trở thành một trong những trường đại học tốt nhất thế giới,” ông nói “Tôi phải làm được nếu không tôi đã không nhận việc này”.
• Nguyễn Thành Huy (theo The Chronicle of Higher Education)
School@net (Theo http://www.tuanvietnam.net//vn/tulieusuyngam/3328/index.aspx)
|