Trổ từ Nguyễn Hữu Huân sang Hàng Mắm và Lương Ngọc Quyến, khúc khuỷu, ưu tư và lắm người già - là ngõ Phất Lộc. Ngõ không có người giàu. Ai đến đó chỉ cảm thấy ấm áp khi hình dung về tương lai. Khi người ta già, những giàn mướp sẽ được bắc từ nhà nọ sang nhà kia. Chim sẽ hót suốt ngày trên cây mít. Khi người ta già... sẽ không còn ai bận lòng về những ngôi nhà cũ kỹ và lối đi ẩm ướt. Bởi thời gian khi ấy đã là một cái gì xa xỉ và người nhận ra, ngồi bên nhau để nhớ, chỉ nhớ thôi cũng vội vã lắm rồi.
Người Hà Nội vẫn quen gọi số 75 Trần Hưng Đạo rẽ vào là xóm Hạ Hồi. Thực ra là tên Hà Hồi nhưng gọi thế đã quen, không ai muốn thay đổi. Bây giờ ở tấm biển đầu ngõ, người ta thêm dấu nặng bên dưới chữ Hà. Hạ Hồi kiểu cách vào bậc nhất Hà Thành. Ngõ có nhiều hoa. Những bụi hoa giấy, hoa tigôn, hoa lẵng lòa xòa làm cho lối đi trở nên gợi cảm. Buổi trưa không khí ở đây vẫn còn thanh và ngọt như một ly chanh đá. Hạ Hồi có nhiều biệt thự cho người nước ngoài thuê. Nên đẹp mà cứ thấy văng vắng thế nào... Cách đó một quãng, trên phố Huế có một con ngõ nối sang Triệu Việt Vương, tên Tràng An nghe vừa xao lòng, vừa nhắc nhở. Bao nhiêu năm đứng đó Tràng An vẫn không lẫn cái chao chát bên ngoài. Ngõ thật lạ. Đi từ bên phố Huế vào, chỗ nào cũng sắc nét. Nhà thẳng như duyệt binh, tất nhiên là không tính ban công chìa ra phía trên, cau cảnh đứng thành vệt rành mạch. Nhưng từ giữa ngõ về bên kia thì khác. Như lạc về đâu đó xa lắm. Xương rồng lấm tấm đỏ rủ xuống tường rêu, hoa đại sực lên và nắng nhiều vô tận. Con ngõ khiến cho nhà văn Thạch Lam đã từng hình dung phía sau bức tường thấp là cả một thửa vườn nhỏ bên trong. Mỗi con ngõ giấu một bất ngờ riêng. Hình như người trong ngõ sống cũng khác. Phố Hàng Than chuyên bán bánh cốm có những ngõ nhỏ đến nỗi chả ai dám thở mạnh. Nhà cuối ngõ thản nhiên kê tủ lạnh ngoài hành lang nhưng dành hẳn một phòng để làm kho đồ cũ. Chắc phải nhiều kỷ niệm lắm chủ nhà mới không nỡ bỏ. Ở đó có một bà cụ bán nước rất già, khăn vấn đen nhức, mỗi sáng phải nghe đủ sáu lần "cháu chào bà ạ" của trẻ con trong ngõ mới yên tâm ngồi têm trầu và lau những cái chén nhỏ. Hôm vừa rồi có thêm một đứa chào cụ, ngõ rộn hẳn lên. Hà Nội có bao nhiêu là ngõ, những ngõ không tên. Người ta bảo ngõ cũng có linh hồn, không biết có đúng không? Phạm Lệ Bình
Schoolnet
|